
[Volume 5 - Ta muốn trở thành chúa tể bóng tối]
Chương 1.2: Sự trở lại của Nee-san và diễn biến của căn bệnh...!
Đọc [Volume 5 - Ta muốn trở thành chúa tể bóng tối] Chương 1.2: Sự trở lại của Nee-san và diễn biến của căn bệnh...! chất lượng cao tại website MSKMangaZ. Phần Volume 5 - Ta muốn trở thành chúa tể bóng tối sẽ được cập nhật sớm nhất tại MSKMangaZ
★★★
*** Góc nhìn của Claire ***
Claire bước ra khỏi phòng giáo vụ và thở dài não nề.
"Thật là một ngày tồi tệ."
Ánh chiều tà bao trùm khắp dãy hành lang. Hơn một tiếng đồng hồ cổ phải hứng chịu những lời ca thán từ giáo viên của mình.
Dù nghe thấy tiếng nói cười của các sinh viên từ phía xa xa, nhưng không có ai ở gần cô cả, Claire chỉ có thể nghe tiếng bước chân của chính mình đang vang vọng khắp cả dãy hàng lang.
"Tại sao vị trí dịch chuyển lại là lớp học của Cid cơ chứ? Mình nhìn thẳng vào mặt thằng em như thế nào vào ngày mai được bây giờ?"
Với đôi má ửng hồng, cô nói với hư vô.
"Tất cả là lỗi của cô cả đấy." (Claire)
"Thật tàn nhẫn. Tôi có làm gì đâu nè." (Aurona)
"Vậy cớ sự như thế này là tại ai hả? Chẳng lẽ nói với giáo sư về việc bị kẹt ở trong một không gian xa lạ, về những người đã tấn công tôi và sau đó tôi đã trốn thoát và đáp xuống trên người ông ấy à, nói ra thì ai mà tin được cơ chứ. Thậm chí bị kêu đi gặp bác sỹ tâm lý cũng không chừng.”
"Cô không biết thì càng tốt. Nếu biết, cô sẽ không thể trở lại như trước được nữa."
"Xem cô kìa, cô thực sự muốn không muốn tiết lộ dù chỉ một chút sau tất cả những gì tôi vừa trải qua sao? Tôi sẽ dỗi đó?"
"...Tôi vẫn không thể nói bất cứ điều gì cho cô được. Tôi không thể để cô gặp nguy hiểm."
"Giờ đã quá muộn rồi, không thấy tôi phải chật vật mãi mới thoát khỏi một gã đó hả? Nhưng không sao, nếu cô không muốn nói thì thôi, tôi sẽ tự mình điều tra, tôi sẽ không để mọi chuyện kết thúc như vậy."
"Vô ích."
"Dù cô có muốn hay không, đây là vấn đề do tôi quyết định, không phải cô, phù thủy tai ương, Aurora-san à."
"Cô nghe cái tên này ở đâu...!"
"Tôi đã nói rồi, tôi sẽ tự mình điều tr-..." Claire không nói hết lời.
Trong dãy hành lang, nơi cô tưởng rằng không có ai khác ngoài mình ra, còn có một người con gái tóc bạch kim xuất hiện.
"Tôi xin lỗi vì đã cắt ngang khi cô đang tự lẩm bẩm một mình, Claire Kagenou-san, chúng ta nói chuyện được không?"
Cô ấy là công chúa của vương quốc Midgar, Alexia Midgar, đang quan sát Claire với đôi mắt đỏ đậm đầy thích thú.
Biểu hiện của Claire cứng lại.
"Tôi không có lẩm bẩm một mình."
"Chà, ít nhất thì tôi hông có nhìn thấy ai khác quanh đây."
Alexia nói vậy trong khi giả vờ nhìn xung quanh để tìm ai đó.
Điều đó khiến gương mặt Claire cứng đờ hơn trước.
“Tôi xin lỗi công chúa, nhưng tôi không có hứng thú trò chuyện thân thiện với cô.”
"Chà, ghét tôi sao? Nhưng thật kỳ lạ, đây được cho là lần đầu tiên chúng ta nói chuyện mà nhỉ."
"Đàn gảy tai trâu hả? Rõ ràng là tôi không có gì để nói với ả công chúa chết tiệt đã chơi đùa tình cảm của Cid rồi." Ánh nhìn của Claire chuyển sang ánh nhìn sắc lẹm.
Không, theo đúng nghĩa đen, đôi mắt cô ấy mở to vì tức giận.
"Há-Xin lỗi? Có thể cô không biết, nhưng mọi chuyện xảy ra đều có lý do của nó! Hơn nữa, tôi chưa bao giờ có ý định chơi đùa với cậu ta."
Trong khi Alexia đảo mắt đi một chút, khá khó chịu.
" Aaa? Sao cô lại đảo mắt thế hả? Tôi có thể ngửi thấy mùi dối trá thoang thoảng đâu đây."
"Đã nói rồi, tôi không nói dối! Hơn nữa, tại sao cô lại cư xử như vậy? Dù tôi đã cố gắng tôn trọng cô nhất có thể chỉ vì cô là chị gái của cậu ấy."
"Ôi, cho xin đi. Đừng có cố để đóng vai người tốt nữa."
Claire phản ứng ngay lập tức, và lần này Alexia tặc lưỡi.
"Đúng là chị chị em em. Tôi có thể nói rằng hai người quả là chị em ruột. Cả hai người đều vô phép như nhau."
"Hả? Cô thực sự nghĩ chị em bọn tôi giống nhau sao?"
"Ờ đấy, tôi nói thế đấy. Cả hai người đều vô cảm như nhau -"
"Aaaa, tôi hiểu rồi~ Cô nói cũng đúng ha, chị em tui đúng là giống nhau... Hehe."
Claire cười tươi như hoa.
"Cô bị bệnh à?"
"Xem ra cô rất nhạy bén đấy!"
"Hửm...?" Claire nắm lấy vai Alexia khiến cổ sửng sốt.
"Nè, cô có gì muốn nói với tôi, phải không?"
"Đúng..."
"Sự thật là bây giờ tôi đang rất bận, nhưng không sao. Cô sẽ là ngoại lệ.”
"Cảm ơn, thế thì..."
"Nhân tiện, cô nghĩ Cid và tôi giống nhau ở điểm nào nữa?"
"Ờ thì-… Cả hai người đều... có tóc đen...?"
Và thế là, hai người con gái dạo bước kề vai nhau đi dọc hành lang được thắp sáng bởi ánh chiều tà.
"... Đây là nơi nào vậy?"
"Một căn phòng đặc biệt mà chỉ những người có tầm ảnh hưởng mới có thể bước vào."
Alexia bật đèn để chiếu sáng căn phòng trang nhã.
"Tầm ảnh hưởng?"
"Có vẻ như cô đã quên rằng tôi là hoàng tộc."
"À, đúng vậy nhỉ." Claire vỗ tay cái đét.
'Chết tiệt, con ả này đúng là đã quên mất điều đó' Alexia nghĩ thầm.
"Ngồi đi."
"Một chiếc ghế trang nhã, và hình thêu cũng rất tinh tế. Quả là lãng phí tiền bạc."
"Này này, không ai bảo rằng cô là kẻ lắm mồm sao?"
"Chả có ai.” Alexia và Claire đang ngồi đối diện nhau trên những chiếc ghế bành êm ái.
Hai người ở một mình trong một căn phòng lớn.
Alexia lại nhìn Claire.
Đó là một phụ nữ xinh đẹp với đôi mắt rực đỏ, mái tóc đen óng, học tập ở mức giỏi và chuyên về kiếm thuật.
Hơn nữa, người ta nói rằng khả năng của cô ấy đã phát triển đến mức cổ đã có một thời gian tập sự để trở thành một hiệp sĩ.
Bỏ qua việc cô ả thiếu lễ độ như thế nào, cổ có nét vừa giống vừa không giống em trai mình.
"Sao căng thẳng vậy?"
"Bởi vì tôi muốn nói về một chuyện rất nghiêm túc."
"Tôi hiểu là chuyện gì rồi. Nhưng xin thứ lỗi, tôi không thể giao Cid cho cô được."
"Không phải chuyện đó!" Alexia đáp lại bằng một giọng the thé rồi ho khan để thay đổi chủ đề.
"Tôi muốn nói về chuyện xảy ra chiều nay, khi cô ngã đè lên người giáo viên."
"Cái gì, cô định trách móc tôi sao?"
"Tôi chỉ muốn biết chuyện gì đã xảy ra."
"Tôi đã sử dụng tất cả ma lực của mình rồi lao vào lớp và tấn công giáo viên ~ có lẽ là do căng thẳng nên đã mất kiểm soát ~ Tôi đã tường thuật chi tiết trong bản kiểm điểm-…~"
Claire nói, nói như một con rô bốt với lời thoại đã học thuộc sẵn.
“Tôi không quan tâm đến lời giải thích vớ vẩn đó.”
"Những chuyện xảy ra đều được trình bày trong đó hết rồi."
"Nhưng sự thật là, đã có chuyện khác xảy ra, phải không?"
"Ý cô là gì?"
"Tôi biết rất rõ rằng cô đang nghiên cứu về con quỷ Diabolos." Kèm theo những lời đó, Alexia đặt sấp tài liệu mà cô ấy tìm thấy trong phòng của Claire xuống bàn.
"Này, đó là của tôi...!"
"Tôi không nghĩ cô đã nghiên cứu tất cả những thứ này chỉ vì sự tò mò đơn thuần."
"... Cô muốn biết điều gì?" Claire lần này trở nên nghiêm túc.
"Mọi thứ. Tôi muốn biết mọi thứ đang diễn ra ở ngôi trường này."
"... Cô sẽ không giễu cợt tôi chứ?"
"Tôi thề."
"Thật sự ư?"
"Thật sự."
Claire im lặng rồi đảo mắt đi.
Cô ấy nhìn chằm chằm vào hư vô, như thể cổ đang nói chuyện với một người không thực sự ở đó.
Một lúc sau, cô lắc đầu.
"Tôi xin lỗi, Aurora."
"Hả?"
Alexia ngạc nhiên trước những lời đó, cô ấy không hiểu Claire nhắc đến ai.
Nhưng có vẻ như Claire không nói chuyện với cô ấy, bởi vì Claire vẫn đang nhìn chằm chằm vào khoảng hư không trong phòng.
"Không chịu nổi nữa rồi. Mau giải thích cho hành động kỳ lạ của cô đi-" Claire nói với đôi vai hơi run.
"Xin lỗi, không có gì cả đâu." Claire nói vậy, khẽ mỉm cười.
"... Cô có ổn không đấy?"
"Tôi không khỏe chút nào, nhưng đó chính là lý do tại sao tôi sẽ nói với cô tất cả mọi thứ. Sự thật là, bản thân tôi cũng nghĩ điều đó thật nực cười, vì vậy cô có quyền tin hay không."
"Tôi sẽ tin cô."
Claire nhìn vào mắt Alexia, cô ấy có vẻ không nói dối.
"Vậy để bắt đầu, tôi sẽ giới thiệu cô với người đó.”
"...Ai?"
"Đó là một linh hồn tên là Aurora, mặc dù cô ấy còn được gọi là 'phù thủy của tai ương’
“Đây là Aurora." Claire nói vậy và chỉ vào một nơi không có gì.
Alexia cố gắng tập trung hơn, căng đôi mắt ra hết cỡ, nhưng cô ấy vẫn không thể nhìn thấy cái quái gì cả.
"Cô ấy là người tôi đã gặp khi-"
Nhìn Claire nói chuyện như mê sảng với hư không, Alexia bắt đầu cảm thấy hơi hối hận vì đã nói rằng sẽ tin cổ.
"-Và đó là tất cả những gì đã xảy ra."
Khi Claire kể xong mọi chuyện đã xảy ra với mình, bên ngoài trời đã tối nhem.
Chỉ có thể nghe thấy thanh âm lách tách của ngọn đèn trong phòng, và sau khi nhấp một ngụm cà phê, Alexia thở dài.
"... Tôi ít nhiều đã hiểu mọi thứ rồi."
"Cô có tin tôi không?"
"Có thì có. Sự thật là tất cả những điều đó nghe có vẻ điên rồ, nhưng không thể phủ nhận rằng giờ đây tất cả mọi mảnh ghép đã ăn khớp với nhau."
"Ăn khớp?"
"Vâng. Tất cả đều khớp, chuyện lũ Shadow Garden, giáo phái Diabolos, chuyện gì đang xảy ra ở trường, mọi thứ. Mặc dù tôi thực sự rất khó tin vào ba cái chuyện ma quỷ."
"Aurora thực sự tồn tại! Đấy, cô ta đang ngồi đó cười khúc khích kia kìa."
Alexia nhìn vào chiếc ghế dài không có ai ở đó.
"Chà, bỏ cái thứ ma quỷ đó sang một bên đi..."
"Đã nói rằng cô ấy tồn tại rồi cơ mà!"
"Tất nhiên là tôi nhận ra tên của cô ta. Phù thủy của tai ương, Aurora. Tôi tin rằng một trong những gã thủ lĩnh của giáo phái đã đề cập đến cái tên đó."
"Giáo phái Diabolos có liên quan gì đến cô ta ư?"
"Tôi cũng không rõ chi tiết. Tôi thử tiến hành một chút nghiên cứu, nhưng cũng không tìm được quá nhiều tin tức về cô ả, trong hồ sơ chỉ lưu lại cổ là một nữ nhân gây ra đại họa cho thế gian."
"Aurora, cô đã gây ra chuyện gì vậy?" Claire hỏi ‘con ma’ bên cạnh cô ấy.
Rõ ràng họ đang nói chuyện gì đó.
"Ồ, phải, phải. Tôi hiểu rồi. À, Aurora nói rằng cô ấy đã tiêu diệt một chủng tộc tên là 'orc'. Lý do là chỉ nhìn vào chúng thôi đã khiến cô ấy rất đau bụng quằn quại."
"...Lý do có vẻ hơi xàm xí nhỉ?"
"Đúng chứ...? Ồ, phải, phải. Aurora nói rằng cô ấy là người đã viết nguệch ngoạc lên chiếc khiên thiêng liêng của Aegis. Rõ ràng cô ấy không biết đó là một chiếc khiên nổi tiếng như vậy."
"Nghe đáng tin ghê ha. Chiếc khiên thiêng liêng của Aegis đã bị thất lạc và đến giờ chưa ai tìm thấy, nên không thể chứng minh được..."
"Tôi hiểu rồi, chưa đủ nhỉ. Thế thì…”
"-Hãy rời chủ đề về hồn ma sang một ngày khác đi. Tốt hơn hết chúng ta hãy tiếp tục với những gì quan trọng hiện giờ."
"Nhưng Aurora nói rằng cô ấy vẫn còn nhiều giai thoại trong truyền thuyết của mình mà cô ấy muốn kể."
"Hôm khác hãy nói!! Quay lại chủ đề chính đi!"
Alexia ho khan và thay đổi chủ đề.
"Đầu tiên chúng ta phải làm sáng tỏ bí ẩn của vụ án đang diễn ra ở trường."
"Đúng rồi."
Claire cuối cùng cũng nghiêm túc trở lại.
"Và về không gian nơi cô bị nhốt ấy, sự thật là tôi cũng đã từng trải qua điều gì đó tương tự trước đây, trong 'Thánh địa'-"
Alexia giải thích mọi thứ cô ấy đã trải qua tại khu thánh địa.
"... Đúng vậy, nó giống như không gian mà tôi đang ở."
"Nói cách khác, một cái gì đó tương tự như những gì đã xảy ra ở ngôi đền, cũng đang diễn ra ở ngôi trường này. Và người mà cô đã chiến đấu cùng, thằng tiếu hắc ám hắc ma gì đó, gã chắc chắn là một thành viên của giáo phái."
“Đó là Tử tước Jean của Tam Hiệp Sỹ Đoàn.”
"Phải, nói thật với cô là tôi đã đoán trước được rằng các thành viên giáo phái đã thâm nhập vào hiệp sĩ đoàn. Bây giờ càng có lý do để cảnh giác với lũ đó."
"Còn Iris-sama? Cô ấy là chỉ huy của Hiệp sĩ Đoàn Đỏ Thẫm, cô ấy có thể giúp chúng ta không?"
"Onee-sama... hiện tại chị ấy đang bận. Dù thế nào đi nữa, chắc chắn giáo phái đang bắt cóc các học sinh và lên kế hoạch làm gì đó với họ."
"Kế hoạch?"
"Nghĩ mà xem. Điều tương tự đang xảy ra ở ngôi trường này cũng như đã xảy ra ở thánh địa. Nói cách khác, có khả năng là con quỷ Diabolos đã bị phong ấn trong ngôi trường này."
"Nói mới nhớ, tôi nghe đồn rằng một cánh tay của Ma Vương Diabolos đã bị phong ấn ở đây... Nhưng không phải đó chỉ là tin đồn thôi sao?"
Alexia lắc đầu.
"Sự thật là, tôi không chắc lắm nữa."
"Hả? Đùa à?"
"Tôi không thể khẳng định được... Nhưng trong trường có những cuốn sách cấm nói về lịch sử của nơi này. Nếu cánh tay thống trị thực sự bị phong ấn ở đây, thông tin đó sẽ xuất hiện trong một trong những cuốn sách đó."
"Sao cô không dùng sức ảnh hưởng của mình trong hoàng tộc để hỏi mượn cuốn sách đó?"
"Tôi có thể xin phép, nhưng nó sẽ mất thời gian đấy."
"Aaaa, vậy chúng ta sẽ làm gì đây?"
"Thì… không còn cách nào ngoài việc đánh cắp nó cả." Alexia nở một nụ cười tinh quái trên môi.
"Nếu chúng ta bị bắt, sẽ gặp rắc rối lớn lắm đó. "
"Chỉ cần cẩn thận không để bị tóm là được. Đây là điều chỉ chúng ta mới có thể làm, bởi vì bây giờ chúng ta không còn có thể tin tưởng vào các hiệp sĩ nữa rồi, cũng như các giáo viên."
"Nhưng nếu tôi bị bắt, tôi sẽ thất nghiệp đến hết đời đó."
"Yên tâm, nếu thế thì tôi sẽ thuê cô, tôi quen ném tiền cho người ta rồi."
"Có cần thiết phải dùng từ 'ném' tiền không hả?"
"Điều quan trọng là phải làm rõ ai là kẻ trên ai là kẻ dưới."
"Ôi trời."
"Dù sao đi nữa, chúng ta phải hành động ngay bây giờ. Ngay cả hiện giờ đây, giáo phái đang hành động từ trong bóng tối và Shadow Garden chắc hẳn cũng đang âm mưu điều gì đó. Chúng ta phải làm gì đó trước khi nhiều nạn nhân tiếp tục xuất hiện."
Sau khi nghe những lời của Alexia, Claire suy nghĩ một lúc rồi nói.
"Nếu chúng ta để tất cả cho Shadow Garden lo liệu thì sao?"
"... Vẫn còn nhiều điều tôi không biết về họ. Tôi thậm chí không biết tại sao họ lại chiến đấu với giáo phái này nữa, nếu không hiểu tường tận mọi thứ, tôi không thể hoàn toàn tin tưởng những kẻ đó được."
"Thế ư? À thì… tôi nói vậy vì họ đã từng cứu tôi một lần ở Vô Luật Thành."
"Tuy nhiên... họ quá nguy hiểm. Với sức mạnh mà lũ người đó sở hữu, chúng ta sẽ bị đánh úp nếu họ có ý định chống lại vương quốc này. Đó là lý do tại sao tôi hiểu mối bận tâm của chị mình."
"Ừ... Tôi cũng đã từng được mở rộng tầm mắt một làn rồi. Tôi vẫn nhớ cái cách mà gã Shadow đó đã một tay hạ gục Huyết Nữ Vương. Nếu sức mạnh của Huyết Nữ Vương đúng như truyền thuyết đã nói, thì sức mạnh của Shadow nằm ngoài tầm hiểu biết của chúng ta."
"Tôi thực sự muốn tin rằng Huyết Nữ Vương đã suy yếu sau khi thức tỉnh để chiến đấu ... Bởi vì nếu không, tôi e sợ vương quốc này sẽ phải liếm giày của Shadow để có được sự sủng ái của hắn."
"Nói chung là… nếu chúng ta bất cẩn, họ có thể là mối đe dọa tồi tệ hơn nhiều so với giáo phái."
"Chính xác. Cũng trong Shadow Garden, có một nhóm được gọi là Thất Ảnh. Mỗi người trong số họ đều nắm giữ thứ sức mạnh to lớn, bằng hoặc thậm chí hơn cả chị gái tôi... điều đó có nghĩa là nguồn sức mạnh của họ không phải của riêng Shadow mà là của toàn bộ tổ chức của gã."
"Cô làm tôi nhớ tới một ả có tên là Zeta nữ thú nhân... Tôi rất ngạc nhiên khi Aurora vừa nhìn thấy cổ, biểu cảm của cổ đã trở nên căng thẳng. Aurora nói không biết cô ả đó là đồng minh hay là kẻ địch."
"Tôi thực sự hy vọng họ là đồng minh, nhưng ít nhất là bây giờ... Tôi vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng họ, họ quá nguy hiểm."
Alexia mím chặt môi lại.
"Đó là sự thật... đó là lý do tại sao chúng ta phải tự mình hành động. Được rồi Alexia, tôi sẽ giúp cô."
"Cảm ơn, Claire." Claire siết chặt bàn tay có khắc ấn chú ma thuật.
"Sẽ không có thứ gì bắt đầu nếu chúng ra không có động thái. Và tôi cần biết thêm về Aurora, về phong ấn ma thuật này và về Shadow nữa. Cảm ơn, Alexia."
"Hả?"
Alexia không mong đợi những lời như vậy từ Claire.
"Cảm ơn cô đã lắng nghe câu chuyện của tôi. Tôi không thể chịu đựng được khi phải tự mình hứng chịu tất cả những chuyện này, nhưng khi cô lắng nghe tôi và nói rằng cô tin tôi, tôi cảm thấy khá hơn một chút."
"...Thật đáng mừng."
"Đó là lý do tại sao tôi thấu hiểu cảm giác của cô. Thật khó để sống cô độc."
"...Không phải là tôi cảm thấy cô đơn thực sự đâu."
Giọng Alexia run lên trong giây lát.
Cô chỉ đơn giản là không muốn thấy chị gái mình vung kiếm như thể bị ám ảnh bởi thứ gì đó.
Rose đã đi theo con đường riêng của mình và đẩy cô ra xa.
Và cô ấy chưa bao giờ tin tưởng Natsume nên cô cũng không thể dựa vào ả đó được.
"Chúng ta hãy làm điều này cùng nhau." Claire đưa tay ra và Alexia nắm lấy nó theo phản xạ. Cô có thể cảm thấy một hơi ấm tỏa ra từ Alexia.
"Cảm ơn, Claire."
"Không có gì. Bên cạnh đó, với chuyện này tôi đã có cái cớ để quan sát cô rồi." Claire gật đầu và đột nhiên siết chặt tay Alexia hơn.
"À rế?"
"Thật là đáng khi giúp cô trong chuyện này, nếu có thể khiến con ruồi vo ve tránh xa cậu em của tôi."
"C-Claire, đau đấy."
"Ồ, vậy sao? Thứ lỗi cho tôi nhé, Alexia đáng kính. Tôi rất vui khi được làm việc với cô."
"V-Vâng, rất hân hạnh, Claire." Alexia cũng siết chặt lại, và cả hai cùng mỉm cười.
Trong khi một con ma nào đang nhìn họ và nghĩ rằng sao hai người giống nhau thế nhỉ.
Claire và Alexia đứng trước cửa một căn phòng nào đó trong ký túc xá nữ.
"Claire, cô chắc chứ?"
Alexia ngập ngừng nói.
"Tôi đang nghiêm túc. Tôi sẽ hỏi Nina để cô thấy rằng tôi đang nói sự thật. Cid từng kể với tôi, thằng bé đã nói với Nina rằng nó muốn đọc một cuốn ma đạo thư bị cấm, và ngày hôm sau Nina đã mang thứ ấy đến cho nó."
"Thật sao~? Tôi thực sự nghi ngờ đó là sự thật đấy."
"Yên tâm đi. Cid sẽ không thể nói dối tôi đâu."
"Ấy, ai mà tin được cơ chứ. Gã đó là một kẻ đầy dối trá và tham vọng."
"Này, đừng nói thế về Cid của tôi."
"Tôi chỉ nói sự thật."
Alexia nói vậy rồi gõ cửa.
"Tôi đến đây~"
Nina thản nhiên đáp rồi mở cửa.
"Ồ, Claire. Thật tốt quá, tớ đã lo lắng cho cậu lắm ấy."
Đó là một cô gái nhỏ nhắnvới mái tóc đỏ rượu vang.
“Xin lỗi vì đã làm cậu lo lắng, Nina.”
"Quan trọng là cậu vẫn bình an vô sự. Nhưng lần sau cậu định biến đi đâu hãy nói với tớ trước."
"Nếu được, tớ sẽ làm."
"Bỏ chuyện đó sang một bên đi, thật kỳ lạ khi thấy hai người đi cùng nhau ha. Rất vui được gặp cô, Công chúa Alexia." Nina nhìn Alexia nói.
"Xin chào, rất vui được gặp cô, Nina-san."
"Nè nè, Alexia, hai người trở thành bạn từ lúc nào á?"
"Chúng tôi không phải bạn bè."
"Nói là kẻ thù thì đúng hơn."
Alexia và Claire đưa ra câu trả lời gần như giống nhau.
"Ồ tốt thôi. Dù sao thì, mấy gái có muốn vào không nè? Tôi đoán là hai người muốn gặp tôi vì vấn đề gì đó."
Cô mời hai người vào phòng.
Nina ngồi trên giường, và cả hai ngồi trên một chiếc ghế dài sang trọng.
" Chúng ta đi vào chủ đề chính luôn, tôi có thể hỏi cô một câu không?"
Alexia nói, cổ dường như không biết phải nhìn theo hướng nào nữa.
"Chắc chắn rồi, nếu đó là điều tôi có thể trả lời."
"Tại sao cô lại chỉ mặc đồ lót?"
Nina thực sự đang mặc mỗi bộ đồ đồ lót, đó còn là một bộ đồ rất gợi cảm.
Mặc dù có chiều cao khiên tốn nhưng dáng người của cô ấy rất chuẩn, với những bộ phận gợi cảm có thể đánh cắp ánh nhìn của cả nữ giới.
"Bởi vì mặc thế này thoải mái hơn."
“Cô chả lẽ đi đi lại lại xung quanh chỉ với chúng thôi Sao?"
"Thì đúng là cũng có. Ai bảo đồ lót bán ở Mitsugoshi xịn xò như thế cơ chứ, mấy bộ đó là thứ tuyệt nhất tôi từng mặc đó nhé."
Nina vừa nói vừa cười khi khoe nội y che đi đường cong của mình.
"Thật không thể tin được mà... Nhân tiện, chốc cho tôi xin địa chỉ nhé."
"Chắc chắn rồi. Nếu cô muốn tôi cũng có thể giới thiệu một số bộ đồ vừa ý lắm."
"Cũng được." Alexia đáp lại với vẻ mặt rất nghiêm túc.
"Ủa, chuyện đó quan trọng lắm à? Kể cả cô sẽ không bao giờ cho ai nhìn thấy ư." Claire nói cười với cô ấy.
"Im lặng đi." Và Alexia nhìn cô ấy giận dữ.
"Chúng ta nên nhanh chóng vào chủ đề chính."
"Đúng vậy. Sắp đến giờ đi ngủ rồi, nên ngủ cho đúng giờ, không ngủ sẽ hại da lắm đó."
"Rồi rồi. Điều duy nhất chúng tớ muốn hỏi cậu là về cuốn ma đạo thư. Làm thế nào cậu có được nó?"
"Ma Đạo Thư gì cơ? Tỡ không hiểu cậu đang nói về cái gì."
"Cậu không cần phải nói dối, Cid đã tự nói với tớ như vậy. Thằng bé nói rằng cậu đã đưa cho nó một cuốn ma đạo thư."
"Em trai của cậu ư? Không đời nào, tớ sẽ không bao giờ làm điều đó."
"Tớ nói rồi, cậu không cần phải giấu diếm đâu."
"Tớ thực sự không nói dối. Tớ không hiểu cậu đang nói về cái gì."
"Thật sự ư?"
"Nghiêm túc đấy. Với lại, làm thế nào tớ có thể đột nhập nơi đó được cơ chứ?’’
"Đấy, tôi nói ngay từ đầu rồi cơ mà? Đã bảo tên chó con đó đã nói dối cô." Alexia nói với giọng giễu cợt.
"Câm miệng đi! N-Nina, cậu nghiêm túc chứ, cậu không giấu tớ điều gì chứ!?"
"Bình tĩnh Claire, tớ đang nói với cậu sự thật!" Claire bắt đầu lắc vai Nina, mạnh đến mức làm bung cúc áo ngực.
"Hừ hừ ~!"
Trong khi Claire đỏ bừng mặt, cắn chặt môi.
"Cid ngốc nghếch!!! Sao em lại nói dối chị hả! Lần này chị thực sự sẽ không tha thứ cho em đâu!"
"Bây giờ ngay cả cô cũng bắt đầu thừa nhận rằng thằng cha đó đã nói dối rồi nhỉ."
"Im đi, im đi, im đi! Tôi chịu đủ rồi, tôi về nhà đây!"
"Về nhà nào cơ?" Alexia bối rối hỏi.
"Đến phòng của tôi!"
"Đ-Đợi đã, này! Chúng ta vẫn chưa có kế hoạch gì cho ngày mai cơ mà.."
Claire đỏ mặt tía tai vì tức giận rời khỏi phòng trong khi Alexia đuổi theo cô ấy.
"À, xin lỗi vì đã làm phiền cô~"
"Tôi không phiền đâu, nhưng chúc may mắn."
Sau khi Nina nói vậy, Alexia đóng cửa lại với một nụ cười gượng gạo.
Căn phòng hoàn toàn im lặng, và đó là lúc Nina đứng dậy và đi đến cửa sổ.
"Tốt rồi."
Chiếc áo ngực đã được cởi sẵn rơi xuống sàn và hình bóng của cô ấy được phản chiếu trong ô kính cửa sổ.
Ở đó, trên ngực trái của cô, cô có một vết sẹo.
"... Đã đến lúc hành động rồi." Cô vuốt ve vết thương đó bằng một trong những ngón tay mảnh khảnh của mình.
Và con ngươi đó, một ánh mắt lạnh như băng, đang nhìn sâu thẳm vào trong bóng tối.
*** Góc nhìn của Cid ***
Tôi thích đi tản bộ vào ban đêm.
Tôi thích cái cách ánh trăng chiếu tỏ thế gian này và cuốn bay đi mọi lo toan phiền muộn.
Bây giờ tôi không còn phải trăn trở hàng đêm dài nữa, nhưng trong kiếp trước lại không được như ý nguyện, để trở thành một "chúa tể bóng tối" đúng nghĩa, tôi đã có một khoảng thời gian đấu tranh nội tâm rất nhiều giữa lý tưởng và thực tại.
Những lúc đó tôi thường giải tỏa những nỗi phiền muộn đó bằng cách tu thân, nhưng rồi tôi bỗng nhận ra rằng đi tản bộ vào ban đêm, được mặt trăng soi chiếu, là một cách khá tốt để cải hóa bản thân.
Chỉ cần đứng trong thế giới tĩnh lặng này và nhìn lên mặt trăng, tôi đã có thể cảm thấy mình giống như một Chúa tể Bóng Tối thực thụ.
Đôi khi thỉnh thoảng có một băng nhóm mô tô náo loạn phá vỡ niềm khoái lạc, nhưng những lúc đó tôi lại nhặt một thanh xà beng và sử dụng nó nhân danh công lý.
Tóm lại, như tôi đã nói rồi đấy, kể từ khi nhập học, tôi hầu như luôn ra ngoài đi dạo vào buổi tối.
Cái trò yêu thích của tôi là leo lên đỉnh của các tòa nhà trong trường và quan sát mọi thứ từ trên cao.
"Hỡi ánh nguyệt huyền ảo..."
Và cười theo cách đáng ngờ này chỉ khiến tôi trông ngầu hơn.
Trăng hôm nay đẹp hơn mọi ngày.
Tôi lấy viên Xích Ngọc mà tôi đã làm sạch đống nước bọt của Delta ra, rồi giơ nó lên mặt nguyệt.
Sắc của nó là màu đỏ đậm, tuyệt mỹ và đẹp mê đắm.
"Có vẻ như nó chứa đựng ma lực bên trong. Không biết sẽ kiếm được bao nhiêu cho thứ này nhể."
Tuyệt vời ông mặt trời, lần này Delta chắc chắn đã làm rất tốt.
Tôi nóng lòng muốn xem sẽ kiếm được bao nhiêu ở Mitsugoshi cho thứ giá trị này đây.
Nếu kiếm được một số tiền kha khá, tôi nghĩ mình sẽ có thể tạo tác bộ chế phục Chúa Tể Bóng Tối thiệt oách, tôi lập ra một danh sách những món đồ mà tôi dự định sẽ chi tiêu trong tâm trí mình.
Ví dụ, một chiếc bờm sư tử đen này, một chiếc bình sẫm màu và cả...
"...Wát tờ phắc?"
Chợt tôi nhìn sang bên cạnh, trên mái trường, ngay bên cạnh tôi, là một ông già mặc áo choàng đen.
Gã này đang làm gì ở đây? Dị hợm thật...
Hửm? Đợi đã, đó không phải là một chiếc áo bào được làm từ những sợi tơ của một con nhện đen sao?! Ồ, chắc chắn là như vậy, tôi sẽ không bao giờ nhầm lẫn cái màu đen sâu thẳm đó.
Đó là một bộ quần áo làm bằng vải tốt nhất thế gian này.
"Lão già này chắc chắn có gu khá chuẩn đó." Tôi đã ngưỡng mộ cái phong thái hào nhoáng mà ông ta đang bày ra.
Tóc ông ta dài đến thắt lưng.
Khuôn mặt lão âm trầm, ánh mắt sắc bén như chim ưng, khiến ông ta trông ngầu hơn rất nhiều.
Tôi cố gắng lắng nghe những gì lão đang lầm bầm.
"Kế hoạch chậm tiến độ rồi..."
À, hắn là một tên trộm.
Với kế hoạch mờ ám nào đó và đứng ở nơi này, tôi không thể nghĩ gì hơn thế.
Chắc định trộm mấy cái đồ vật quý hiếm nổi tiếng ở trường này đây mà.
Nói cách khác, ông ấy là một tên trộm tao nhã.
"Ta biết là sẽ có kẻ can thiệp vào. Nhưng không sao..Ta chỉ cần loại bỏ chúng."
Gã đang thì thầm tất cả những điều đó mà không hề biết tôi đang nhìn chằm chằm vào gã.
Nhưng tôi lại khá thích tên này, lời nói của hắn thật có phong cách.
Đột nhiên, tên trộm lịch lãm quay đầu lại.
Và mắt chúng tôi chạm nhau.
Tôi đã xóa sự hiện diện của mình, nhưng cơ thể của tôi vẫn có thể nhìn thấy, vì vậy rõ ràng là hắn đã nhìn thấy tôi.
"Hả?! Ngươi đã đứng ở đó từ khi nào vậy?!"
"Ấy, đừng hoảng. Tôi chỉ đang đi tản bộ thôi ấy mà."
Tôi đã cố gắng phân bua rằng không có ý định phá rối hắn.
"Trông ngươi không giống lũ hiệp sỹ, ngươi là ai vậy?"
"Chỉ là một học sinh bình thường thôi."
"Thì ra là học sinh... nhìn cái bộ dạng đó của ngươi thì chắc đúng là thật. Ai có thể nghĩ tới ngày ta bị một tên học sinh quèn phát hiện chứ?"
"Những điều đó đã xảy ra rồi đấy thôi. Vậy nhé, tôi đi đây."
"Đợi đã. Ngươi đã nhìn thấy mặt ta rồi, đừng hòng sống sót."
"Ối, bình tĩnh lại nào, tôi không nghĩ đến việc bắt giữ ngài hay cái việc gì đó tương tự vậy đâu à. Tôi thực sự không quan tâm liệu ngài có ăn cắp bất cứ thứ gì từ học viện này-"
Dù đã cố gắng giải thích nhưng tên trộm lịch lãm không thèm để ý đến lời tôi nói.
"Có vẻ hôm nay không phải là ngày may mắn của cậu rồi, nhóc."
"Ối."
Tôi tránh hai lưỡi hái đang nhắm vào cổ mình bằng cách di chuyển sang một bên.
Dù là trộm, nhưng gã lại khá nhanh nhẹn và mạnh mẽ.
Quả đúng là một tên trộm lịch lãm.
"Cái gì, ngươi làm sao có thể tránh được!"
Tên trộm thận trọng và giữ khoảng cách.
"Ngươi là thằng quái nào...? Ngươi không giống học sinh bình thường." Tên trộm lịch lãm thấp giọng dò hỏi.
“Tôi thực sự không có ý phá bĩnh ngài.”
"Ngươi chắc chắn đến từ lực lượng đặc nhiệm của lũ hiệp sĩ đoàn. Khá khen cho ngươi, kẻ đầu tiên có thể tránh được đòn tấn công của ta."
"Tôi chỉ là một học sinh bình thường thôi ạ."
"Đừng có nhảm nhí nữa. Chắc chắn chính ngươi là người đã kết liễu Tiếu Hắc Ám. Thảo nào chúa tể yêu cầu ta đến đây, ta, với danh xưng 'nhện đen'."
"Không, tôi nghĩ ngài nhận lầm người rồi."
"Nhưng ngươi thật đen đủi làm sao."
"Đen đủi?"
"Ta... mạnh hơn 'Tiếu Hắc Ám'."
Tên trộm tao nhã lần này lao tới chặt đứt cánh tay của tôi.
“Chậc chậc!” Nhưng khi lưỡi hái kịp chạm vào cánh tay tôi, có một tiếng uỵch và tia lửa bắn ra.
"T-Tại sao ta không thể cắt nó?!"
Tôi làm cho chất nhờn dính trên quần áo của mình di chuyển trên cánh tay để tạo ra móng vuốt.
"Bộ Hắc Phục đó ... ngươi là người của Shadow Garden ..."
Tên trộm lịch lãm nhanh chóng giữ khoảng cách.
Nhưng, cho dù có đi bao xa, kết quả vẫn như nhau.
"Quá chậm-!" Tôi thu hẹp khoảng cách và vùi móng vuốt của mình vào trái tim gã.
"K-Không thể nào... sức mạnh này là..."
"Hửm?"
Gã siết chặt móng vuốt của tôi trong tay khi nhíu mày.
"Không thể nào... sao có thể lại chạm chán ở đây cơ chứ... còn cải trang thành học sinh... Tôi xin lỗi... rất xin lỗi... Fen... rir... sama..."
Nói xong, người đàn ông phun ra một lượng lớn máu tươi.
"Ối cha. Mình thực sự không muốn giết hắn chút nào."
Tôi lấy chiếc áo choàng làm bằng mạng nhện đen của gã ra để nó không bị dính máu và sau đó tôi đá ông ta ra khỏi tòa nhà.
"- A, chết tiệt thật."
Tôi nhìn xuống nhưng đã quá muộn, tên trộm lịch lãm thời thượng đó đã chết khi ngã xuống.
À thì không phải là tôi không muốn gã chết, chỉ là tôi muốn gã rơi ngã xuống nền đất mà chết cơ, nhưng thật xui xẻo là hắn đã hạ cánh ngay trên thanh kiếm của bức tượng trường học, bị đâm xuyên qua người.
Giờ thì trông không giống một vụ tự sát chút nào, trông như có ai đó đã hành quyết gã ta vậy.
Và bây giờ tôi phải làm gì với xác của gã bây giờ?
"... Sao cũng được."
Có rất nhiều máu bắn ra xung quanh và tôi quá lười để lau sạch đi.
Tôi sẽ để gã ở đó như một món quà bất ngờ cho những sinh viên đang sống một cuộc sống bình thường và yeen bình ở nơi đây.
"Hửm?"
Sau đó, tôi nhận thấy một làn sương mù trắng toác đang bao trùm mọi thứ xung quanh.
Nó thật lạ. Một lúc trước còn không có dấu vết của sương mù cơ mà.
"Sương mù sao...?"
Nhưng trước khi tôi có thể nhìn rõ nó, làn sương trắng đó đã biến mất không một dấu vết.
"Hả? Mình đã tưởng tượng à...? Không."
Không phải ảo giác, tôi chắc chắn rằng mình đã nhìn thấy một làn sương trắng.
"...Mà thôi, cũng chả quan trọng."
Cuộc sống của tôi sẽ không thay đổi chỉ vì nhìn thấy một vệt sương mù trắng đâu, và thực tế nếu muốn nhìn thấy sương mù, tôi có thể lên núi và ngắm nhìn bất cứ lúc nào.
Mà hơn nữa, tôi có một việc quan trọng hơn phải làm bây giờ; đó là trở về phòng, treo lên tường bộ phục trang làm bằng mạng nhện của nhện đen và leo lên gường đi ngủ.
---------------------------
Nơi này được bao phủ bởi một màn sương mù trắng xóa.
Và chỉ có bốn ngọn đèn tròn chiếu sáng xung quanh.
"Tỷ lệ tương thích rất thấp... có phải vì mẫu vật không đúng không? Nhưng mình không thể làm được gì nhiều... Gần đây rất khó tìm được thêm những vật tế phù hợp."
Trước ánh đèn mờ ảo, có một người đàn ông gầy gò đang đứng đó.
Người đàn ông thở dài khi viết những dòng tài liệu với tập hồ sơ trên tay.
"Vẫn không có tin tức gì từ đội tìm kiếm mẫu vật sao?"
Gần ấy, giữa những ánh đèn, là một cái bóng đang lấp ló.
Một người khác.
Không. Đó không phải là một, mà là bốn. Bốn người đang lơ lửng ở giữa ánh sáng đỏ, được nối với nhau bằng một thứ trông giống như những cái ống mỏng.
Những cái ống đang hấp thụ thứ gì đó từ chúng, như thể chúng là những sinh vật sống vậy, khiến khuôn mặt của những người đó trở nên trắng bệch.
"Không còn thời gian nữa... cứ với tiến độ này thì ..."
Người đàn ông vòng qua ngọn đèn.
Ngay lúc đó, gã nghe thấy tiếng bước chân từ trong sương mù truyền đến.
"Mọi chuyện thế nào rồi, 'Liễu'?"
Kẻ được nhắc đến đang đứng giữa màn sương mù.
Và rồi, người đàn ông mà gã gọi là 'Liễu' nhanh chóng quay lại và chỉnh trang lại tư thế của mình.
"Bọn tôi đã tóm được bốn học sinh với một loại ma thuật tương thích. Bọn tôi tiếp tục lấy cắp lượng ma lực từ chúng, phong ấn sớm muộn gì cũng sẽ bị phá vỡ thôi-"
"Sớm muộn? Bốn đứa đó vẫn là bốn đứa lần trước ư?"
"Xin thứ lỗi cho tôi, chỉ là lũ Shadow Garden không ngừng nhúng tay vào."
'Ực' Gã nuốt nước bọt một cách lo lắng.
"Ta nghe chuyện rồi."
"Vâng, và vì vậy, có vẻ như những kẻ cản đường chúng ta là những thủ lĩnh từ Sadow Garden.."
"Ồ.. lũ Thất Ảnh nổi danh đó à?" Người đàn ông không thể nhìn thấy khuôn mặt nói với vẻ thích thú.
"Có khả năng là vậy. Tuy nhiên, ngay cả khi đó là một trongThất Ảnh, chúng tôi cũng không có bất cứ thông tin gì về chúng."
"Vậy đó có lẽ là Zeta."
"Đúng vậy, nghe nói kẻ đó rất giỏi lẩn trốn, cho nên..."
"Ta chưa bao giờ nghe bất kỳ báo cáo nào về việc cô ta đích thân ra mặt, đó là lý do tại sao ta nghĩ con ả đó không phải kiểu người giỏi chiến đấu."
"Đúng vậy. Ngoài ra, vì ả có lẽ là người đã loại bỏ Tiếu Hắc Ám, nên ả phải mạnh hơn nhiều so với Những Đứa Trẻ Được Đặt Tên."
"Ồ, thật thú vị, và vậy ngươi sẽ để kẻ nào thay thế Tiếu hắc Ám đây?"
"Tôi muốn thận trọng nên lần này đã gọi một trong những đứa trẻ được đặt tên mạnh nhất mà chúng tôi có, 'nhện đen. Nhờ khả năng của gã, kế hoạch của chúng ta lần này sẽ-"
"À, nói về 'nhện đen', hắn chết rồi."
"...Hả?"
"Hắn bị xuyên cọc vô cùng dã man ở trường học."
"Xin thứ lỗi... tôi có nghe nhầm không vậy?"
"Đó là sự thật."
"Thật ư? Aa, xin lỗi, không phải là tôi nghi ngờ ngài. Có vẻ như chính Zeta đã loại bỏ hắn."
"Cái đó thì ta không biết. Nhưng thật sự lũ Shadow Garden có động thái rất nhanh, ta ghen tị với chúng biết bao. Ta cũng muốn có cấp dưới làm việc hiệu quả như vậy."
"À thì..."
"Ngươi đã có kế hoạch để bồi thường tổn thất cho ta vì sự chậm trễ trong kế hoạch này chưa?"
"Tôi sẽ yêu cầu hỗ trợ nhiều hơn từ trụ sở chính."
"Ngươi biết rồi đó, tiền của bọn ta đã bị giảm đi rất nhiều do vấn đề khủng hoảng tín dụng lần trước. Ta tưởng tượng ra các người sẽ còn phải gọi thêm kẻ thứ ba, kẻ thứ tư tới nữa không chừng, ta tự hỏi ngươi sẽ giải quyết vấn đề này như thế nào với một đội ngũ nhân sự yếu kém như vậy?"
"À-À, tôi..."
"Shadow Garden đã biết về sự tồn tại của những di tích này. Còn rất ít thời gian cho đến chúng mò được tới đây."
"Chúng tôi đã xác định được những đối tượng tương thích hoàn hảo. Một người là Claire Kagenou, và người kia là Alexia Midgar. Nếu ngài cho phép, tôi sẽ ra lệnh bắt chúng và chúng ta sẽ kết thúc kế hoạch ngay lập tức."
"Alexia Midgar..."
"Tôi không nên bắt cóc cô ta sao?"
"...Không, không sao đâu. Dù sao thì Zenon cũng đã dễ dàng bắt được cô ả một lần rồi, ta không nghĩ có vấn đề gì khi thử lại. Dù sao, phe Fenrir bọn ta đã kiểm soát vương quốc Midgar từ lâu rồi."
"Vậy thì, tôi sẽ ra lệnh cho cấp dưới của mình."
"Không, người thực hiện sẽ là ngươi, Liễu."
"Hả?"
"Nào, đừng nên bỏ lỡ cơ hội chứ. Bọn ta thực sự đã rất khó khăn khi chuẩn bị một vị trí an toàn cho người trong ngôi trường này, vì vậy ngươi phải biết tận dụng nó sao cho phải."
“N-Nhưng với tất cả sự tôn trọng, tôi không nghĩ mình có đủ sức để…” Gã vừa nói xong thì một cơn gió thoảng lướt qua cổ Liễu, để lại một vết thương nhỏ.
"Nếu ngươi sử dụng địa vị của mình chắc chắn ngươi có thể bắt được chúng."
"... Vâng thưa ngài."
"Ta không có nhiều thời gian rảnh vì phải nghiên cứu đống di tích này. Đừng làm ta thất vọng."
"Vâng thưa ngài."
Liễu rời khỏi nơi đó nhanh nhất có thể.
"... Tốt."
Và ở đó, giữa màn sương mù, một cái gì đó đang được phóng chiếu.
Hình ảnh hai cô gái. Một người là nữ thú nhân tóc vàng và người còn lại là con người tóc vàng hồng.
Cả hai đều đến từ Shadow Garden.
"Đây là Zeta, chắc kẻ còn lại là 'thánh nữ' nổi tiếng… Không ngờ lũ Shadow Garden lại nhặt con ả đó về. Ta tự hỏi người dân ở đất nước đó sẽ phản ứng ra sao khi chúng biết được chuyện này nhỉ."
Trên màn hình, là hình ảnh Zeta và Victoria đang đi trong làn sương mù.
Và đằng sau họ, có một bóng người khác nữa.
Trang phục của người này khác với trang phục của các thành viên khác trong Shadow Garden và khuôn mặt bị che khuất bởi chiếc mũ trùm đầu.
"Chúng đã vượt qua cấp độ ba của hệ thống bảo mật. Bây giờ mọi thứ đều phụ thuộc vào khả năng của Liễu thôi.”
Sau khi lẩm bẩm điều đó, người đàn ông biến mất dạng.
Nhưng hình chiếu vẫn tiếp tục hoạt động trong căn phòng trống đó, nên không ai để ý rằng người phụ nữ với đôi mắt sắc vàng bên trong màn hình đang nhìn thẳng về hướng này.
-----------
